Tách biệt khỏi thành phố tấp nập ồn ào, ẩn mình bên phía tả ngạn sông Hương hiền hòa, trên đồi Hà Khê có một ngôi chùa mang cái tên mộc mạc, bình dị, đó là chùa Thiên Mụ.
Người ta biết đến Huế với tất cả những gì mang nét cổ kính, đơn sơ mà thơ mộng; chùa Thiên Mụ cũng không ngoại lệ. Hướng mặt về phía dòng sông Hương trầm mặc, Thiên Mụ hằng ngày không ngớt khách du lịch ghé thăm.
Qua cổng chính sẽ bắt gặp ngay tháp Phước Duyên sừng sững, đồ sộ. Từ xưa, nó đã trở thành biểu tượng của ngôi chùa đẹp nhất xứ Đàng Trong này. Những nhành hoa sứ trắng xóa tỏa ngát hương thơm cả một mảnh sân chùa khiến bao du khách ngẩn ngơ, xao xuyến. Sâu bên trong là điện Đại Hùng uy nghiêm, trầm lắng. Cách một khoảng sân rộng với nhiều cây cảnh là điện Địa Tạng, không quá nổi bật nhưng lại thu hút sự tò mò của nhiều du khách. Bao quanh chùa là khoảng sân vườn im ắng, chim chóc ríu rít mang lại cảm giác yên bình như bao làng quê miền Trung. Trước cổng chùa là những cây phượng vĩ đã già soi bóng xuống dòng sông Hương xanh biếc lững lờ, bao năm qua đã đón tiễn biết bao đợt lữ khách ghé thăm.
Có ai đến với Huế, đến với Thiên Mụ rồi mà không nhung nhớ luyến lưu. Huế luôn gợi cho ta bao cảm xúc bồi hồi khó tả.
"Nẫu lòng chi rứa cố hương
Răng mà Thiên Mụ tiếng chuông xa dần?
Dòng Hương xưa… bỗng bần thân
Gửi lòng về nớ… cố nhân – nặng tình
Bên ni một chữ trung trinh
In sâu vào dạ bóng hình Huế xưa."
(Nhớ về xứ Huế - Thanh Thanh Ngọc)